- Trang Chủ
- Trùng sinh
- Tể Chấp Thiên Hạ (Dịch)
- Chương 20: Trừng phạt hay mê hoặc? (Hạ)
Những câu chất vấn của Hàn Cương như từng cơn sóng gió động trời, không ngừng tấn công vào lòng hai gã binh kho. Cho dù là dưới ánh trăng và ánh đèn yếu ớt nhưng cũng vẫn dễ dàng nhận thấy sắc mặt của Vương Ngũ và Vương Cửu đang trắng bệch.
Vương Ngũ và Vương Cửu há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
“Được rồi”, vẻ mặt của hai người họ đều nằm trong tầm mắt của Hàn Cương. Nhân lúc hai bọn chúng bị dọa đến mức mặt biến thành màu đất, không chờ cho chúng bình tĩnh trở lại, hắn lại chuyển lời nói:
- Nhưng, nếu như bọn Lưu Tam trèo tường vào nhà kho thì các ngươi cũng chỉ bị gánh tội không chu đáo. Hơn nữa, ba bọn chúng hiện đã bị chém đầu, lửa cũng chưa cháy, thì có gì cần lo lắng chứ?
- Trèo tường vào?
Hai gã binh kho bị câu nói của Hàn Cương mê hoặc, ở trong tận cùng của bóng đêm đã lờ mờ thấy tia sáng của cửa lớn được mở ra.
Có những tiếng rền rĩ vọng lại từ trên phố cách đó không xa, Hàn Cương thoáng nhìn về phía đó:
- Ha ha, viện binh đến rồi!
Quay đầu lại nhìn, hắn thúc giục hai người này:
- Này, hãy mau nghĩ kỹ đi, ba tên tặc tử này rốt cuộc là vào bằng cách nào?
- Hả?
Trong lòng hai bọn họ có chút sợ hãi thế lực của Trần Cửu, muốn mở miệng nói nhưng không tài nào mở nổi.
- Rốt cuộc là vào bằng cách nào?
Hàn Cương không đợi bọn chúng, giọng nói càng sắc nét hơn, từng bước bức ép, tiếng rền rĩ bên ngoài mỗi lúc một gần hơn như tiếng chuông tang thúc giục, khiến hai gã binh kho càng thêm run sợ.
Vương Cửu vẫn còn do dự khó quyết đoán, Vương Ngũ còn trẻ lại ít e dè hơn, y vội vàng kêu lên:
- Là trèo tường vào…
Chỉ có một người nói, Hàn Cương vẫn chưa hài lòng, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Cửu, giọng điệu cao hơn, hắn hỏi lại:
- Là vào bằng cách nào?
Lúc này Vương Cửu nhìn Vương Ngũ, cắn môi, hai người cùng nhau hô:
- Là trèo tường vào!
- Vào bằng cách nào?
- Trèo tường vào!
- Vào bằng cách nào?
- Trèo tường! Trèo tường!
Hàn Cương lặp đi lặp lại bức ép bọn chúng, chẳng khác nào như đám bán hàng đa cấp thời hiện đại hoặc là tà giáo. Thông qua lặp đi lặp lại việc hỏi và trả lời sẽ tẩy não thành phản xạ có điều kiện. Mặc dù chỉ trong thời gian ngắn, nhưng trong tình huống khẩn cấp sẽ càng khiến cho người ta chìm sâu vào trong đó. Thủ đoạn này Hàn Cương nắm rất chắc, mượn tình thế tốn mấy câu này đã khiến cho đám Vương Ngũ, Vương Cửu hoàn toàn đứng về phía hắn.
Tiếng bước chân ngoài kho quân khí càng dồn dập hơn, cuối cùng Hàn Cương lại chỉ vào ba cái xác chết:
- Những tên tặc tử này rốt cuộc là vào bằng cách nào?
Vương Ngũ và Vương Cửu cùng đồng thanh:
- Chúng tôi chỉ canh cửa, tuyệt đối không để cho ai vào. Đám Lưu Tam đích thị là trèo tường vào, mưu đồ gây rối! Đáng chết! Đáng chết! Thực sự đáng chết!
- Nói không sai! Chuyện này không hề liên quan đến hai vị, dù có tội danh cũng không thể đổ lên đầu hai vị được.
Hàn Cương vỗ tay, gõ nhịp khen ngợi. Nhưng hắn lại thở dài:
- Chỉ tiếc là không có công lao…
Hàn Cương vừa nói như vậy, con mắt của Vương Cửu liền sáng lên. Y là kẻ tinh quái, nghe tiếng đàn là hiểu nhã ý, tự nhiên sẽ biết phải làm thế nào. Hèm một tiếng, y rút đao bên hông ra, đánh một cú lên xác Lưu Tam, ánh đao liên tục sáng lên, chém ba nhát xuống Lưu Tam.
Vương Ngũ đầu tiên là sửng sốt nhưng chớp mắt y cũng đã hiểu ra. Lại học theo Vương Cửu, rút đao xuyên vào bụng của tên nha dịch, tạo thành một lỗ hổng lớn.
Mấy đao này của hai người, gọi là lấy công. Đao dính đầy máu, coi như là đồng bọn với Hàn Cương, sau này có muốn lật lọng thì cũng đã muộn.
Tất cả những điều vừa rồi, dường như xảy ra cùng một lúc, cửa lớn ầm ầm rung chuyển, tiếng cửa mở đinh tai nhức óc. Đội cứu viện sau khi nghe thấy tiếng tù và đã tới, rốt cuộc họ đã đứng ngoài cửa của kho quân giới phường Đức Hiền.
Vương Ngũ, Vương Cửu vội mang theo thanh đao dính máu chạy đến, di chuyển hòn đá chặn ở cửa, định mở cửa để người bên ngoài vào, Hàn Cương ở phía sau liền vội vã kêu lên:
- Chờ chút đã!
Hai gã binh kho hiện tại chẳng khác nào Thiên Lôi, Hàn Cương chỉ đâu đánh đó, chúng lập tức dừng lại. Hàn Vương bước đến sau cửa lớn, la lớn ra bên ngoài:
- Là ai gõ cửa?
Một âm thanh khàn khàn ở bên ngoài đáp lại:
- Là tuần thành! Mau mở cửa ra!
- Có gì chứng minh không?
- Bằng chứng cái gì! Mau mở cửa ra!
Bên ngoài sau khi ngây ra, liền có tiếng hổ gầm, trong khi cửa chính không biết bị cái gì lại nặng đến vậy thì đá trên cửa đã rào rào rơi xuống.
Vương Ngũ và Vương Cửu hơi chần chừ quay lại nhìn Hàn Cương. Hắn lắc lắc đầu, chưa đến lúc mở cửa, hắn tiếp tục gào:
- Quân kho là trọng đại, không phải ai cũng có thể vào, không có bằng chứng, mở thế nào đây?
- Phá cửa cho ông!
Tiếng hô bên ngoài có vẻ càng tức giận hơn, quả nhiên là thuộc hạ đã bắt đầu xô cửa theo mệnh lệnh.
Vương Ngũ, Vương Cửu hơi luống cuống, còn Hàn Cương vẫn bất động:
- Không thể mở!
- Đợi một chút!
Có một giọng nói trong trẻo, nhã nhặn hơn từ bên ngoài vọng vào:
- Bản quan có thể làm bằng chứng chứ?
Vương Cửu nghe thấy giọng nói này vội vàng đi đến khe cửa, nhòm ra bên ngoài, vội vàng quay về nói với Hàn Cương:
- Là Ngô lễ phán của châu lý!
- Lễ phán của châu lý?
Nghe nói cũng thấy không thuộc huyện Thành Kỷ, Hàn Cương lúc này mới gật đầu:
- Mở cửa ra!
Két một tiếng, then cửa kho quân khí phường Đức Hiền vừa được mở ra, đã bị cú đạp của người bên ngoài đá văng. Vương Ngũ không kịp tránh ngã lăn xuống đất như trái hồ lô, một đội binh lập tức xông vào, tay cầm đao bao vây ba người.
- Là ai thổi tù và trong đêm?
Một gã trung niên mặc công phục lao qua cánh cửa, hỏi đám Hàn Cương, nghe giọng nói đúng là Ngô lễ phán ban nãy nói chuyện bên ngoài.
Châu phủ quan trọng của đời Tống, đại để đều có ba danh hiệu: châu danh, quận danh và tiết độ quân ngạch. Ví dụ như Tần Châu, châu là Tần, quận là Thiên Thủy, Tiết độ quân ngạch là Hùng Võ quân. Châu danh là dùng danh thuộc địa phương, thường được dùng nhiều nhất. Quận danh còn lại là cổ danh, đại khái chỉ dùng lúc tước phong. Ví dụ như quận công Thiên Thủy, quận quân Thiên Thủy. Còn Tiết độ quan ngạch là sự kế thừa vào cuối thời Ngũ Đại. Tiết độ sứ sau khi bị Thái Tổ dùng rượu tước binh quyền đã mất đi ý nghĩa thực tế, chỉ là danh quan cao phẩm, võ thần trên danh nghĩa. Nhưng đám quan phụ tá Tiết độ sứ vẫn là quan viên có nhiệm vụ quan trọng quản lý chính vụ trọng yếu trong một châu.
Ngô Diễn là một tiết độ phán quan của Hùng Võ quân Tần Châu, và không giống như huyện Thành Kỷ nhưng cũng rất gần kề cho nên trước khi chạy tới y là Tiết độ phán quan có tư cách quản lý chiến sự trong châu.
Bây giờ, người Tây Hạ chủ yếu là tấn công trực diện Tần Châu, thuộc nguyên châu của Kính Nguyên lộ. Còn quân yểm trợ thì đang tấn công Cam Cốc thành. Mặc dù theo lệ thường mỗi năm tống tiền một lần nhưng năm nay, Tần Châu vừa mới bị một trăm ngàn quân Tây Hạ toàn lực tấn công, vụ chém giết vô cùng thảm khốc, tri châu vừa mới đảm nhiệm Tần Châu vì thế đã bị bãi chức, hai vị huynh trưởng của Hàn Cương cũng chết trong chiến dịch đó. Cho nên lần này không thể cho phép có sơ hở. Trên đường qua Tần Phượng, Tri châu Tần Châu Lý Sư Trung đã để cho một đội quân tới trấn giữ Trần Phượng. giữ yếu đạo Can Thành của Kính Nguyên để có thể trực tiếp trợ giúp Kinh Nguyên lộ. Còn bản thân mình lại đến huyện Lũng Thành, Tần Châu, đầu mối vận chuyển then chốt, đi kiểm tra địa phương, phòng thủ thành lũy và đảm bảo an toàn cho đường vận chuyển lương thực.
Lý Sư Trung không ở trong thành, thông phán trợ giúp tri châu lại vừa mới được điều nhiệm cho nên Ngô Diễm đã tạm giữ chức chủ quản chiến sự này. Ngô Diễn làm việc rất cẩn trọng, cũng biết rõ hiện giờ Tri châu không ở đâu, quyền lực chia ba, không được mắc sai lầm dù chỉ một chút. Chiều hàng ngày y đều cùng Tiết độ Thôi quan và ba Lục sự tham quân, thêm cả hai tham quân Tư Hộ, Tư Lý thay phiên nhau trấn thủ trong châu nha.
Tối nay là tới Ngô Diễn trực đêm, nghe thấy tiếng tù và y lập tức dẫn một đội quân ra khỏi châu nha. Đi được nửa đường, trong lòng y vẫn cảm thấy bất an, suy nghĩ miên man, chỉ lo kho quân khí xảy ra chuyện. Lúc đi đến trước cửa lớn kho quân khí, thấy cũng không có gì bất thường nhưng trong lòng thì hơi tức giận, chỉ muốn tìm tên thổi tù và dạy cho hắn một bài học.
Hàn Cương không biết Ngô Diễn đang nghĩ gì, vừa định đi lên bẩm báo thì lúc này binh lính đã lao vào sân điều tra rồi đột nhiên hét lớn về phía những người ở đằng sau:
- Lễ phán! Chỗ này có người chết!
Ngô Diễn nhìn lại, lấy ngọn đuốc chiếu rọi, rốt cuộc y cũng nhìn thấy ba cái xác chết đang nằm trên mặt đất ngoài đình viện. Y vội vàng nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hàn Cương lần này thậm chí còn không ngẩng đầu lên, Vương Cửu bỏ lại thanh đao còn dính máu trong tay xuống, vội vàng đi lên bẩm báo có trình tự cho Ngô Diễn:
- Khởi bẩm Lễ phán, tối nay có ba tên tặc tử, mưu đồ gây rối, trèo tường đột nhập quân khố. May là bị Hàn Tam tú tài phát giác, bọn chúng mới không có cơ hội làm càn.
Hàn Cương cúi đầu, vẻ mặt ẩn dưới ngọn đèn dầu, hắn thầm cười trộm. Qua ngàn năm, khoa học không ngừng tiến bộ, đồng thời còn có cả xã hội học nữa… Không biết ác tính của việc tẩy não là khoa học tự nhiên hay khoa học xã hội?
Vương Cửu có nhắc đến cái tên Hàn Tam, sau khi Ngô Diễn biết qua sự tình, lúc này mới nói:
- Hàn Tam tú tài ở đâu?
Vừa hỏi y đã nhìn đến Hàn Cương. Dáng người luyện võ cao lớn, nhưng nhìn tên sĩ tử mặc áo mỏng, hai đầu lông mày chứa đầy phong độ, có phong thái của người đọc sách, hoàn toàn không giống với đám binh lính bình thường, không ai có thể nhận lầm được.
Hàn Cương đi lên, thở dài thi lễ:
- Khởi bẩm Lễ phán, có Hàn Cương!
Hàn Cương đi đến gần hơn, nhờ ánh lửa, Ngô Diễn cẩn thận nhìn hắn. Trước mặt y là một người thanh niên, thoạt nhìn thì người này có khung xương rất lớn, nhưng hơi yếu ớt, mặt mày sắc sảo nhưng nói chuyện rất nhã nhặn, đích thị là phong thái của tú tài, khiến y sinh thiện cảm:
- Ngươi là người ở đâu? Đang đảm nhiệm chức gì?
- Khởi bẩm Lễ phán, học sinh Hàn Cương, hiện thật thẹn chỉ làm chức giám kho Thành Kỷ.
- Ngươi là người đọc sách?
Ngô Diễn vẫn cố hỏi.
Hàn Cương cung kính trả lời:
- Học sinh đúng là đã từng có mấy năm đọc sách.
Ngô Diễn nhíu mày:
- Người từng đọc sách, sao lại giữ chức ti tiện như vậy, chẳng phải nhục nhã sao?
Hàn Cương thở dài:
- Trong huyện có chiêu là mua chức nha tiền. Gia nghiêm đã gần nửa trăm năm, phận làm con sao có thể khiến lão phụ chịu chuyện khổ hạnh này.
Ngô Diễn gật gật đầu, nhìn Hàn Cương với ánh mắt ôn hòa, trăm thiện lấy chữ “hiếu” làm đầu. Người có hiếu đều là những trung thần, Hàn Cương làm nha dịch để lão phụ bớt khổ đúng là đứa con có hiếu:
- Thực ra rất có hiếu! Người vừa rồi thổi tù và là ngươi sao?
- Đúng là học sinh.
- Ngươi hãy kể lại cho bản quan nghe đầu đuôi câu chuyện…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận